Sau khi nhà thiết kế Nguyễn Công Trí bị bắt vì liên quan đến ma túy, công chúng đã bày tỏ sự tiếc nuối và thất vọng. Không chỉ là một nhà thiết kế tài năng, Công Trí từng được xem là biểu tượng của làng thời trang Việt Nam, là người mở đường và đặt nền móng cho ngành thời trang nước nhà vươn lên tầm quốc tế. Sự sa ngã của anh không chỉ là cú sốc mà còn khiến công chúng rơi vào trạng thái khủng hoảng niềm tin.

PGS.TS Bùi Hoài Sơn, Ủy viên chuyên trách tại Ủy ban Văn hóa và Xã hội của Quốc hội, cho rằng sự việc của nhà thiết kế Công Trí đã gây ra nhiều tranh luận trong dư luận. Nhiều người cảm thấy thất vọng, tiếc nuối và thậm chí có người vẫn cố bênh vực anh như một cách níu giữ niềm tin vào thần tượng. Tuy nhiên, ông Sơn cũng nhấn mạnh rằng tiếc nuối không có nghĩa là bỏ qua, và công chúng có quyền đòi hỏi sự minh bạch và đặt lại thước đo đạo đức đối với những người từng được tôn vinh.

Trong một xã hội công bằng, danh tiếng không thể là lá chắn bảo vệ một người khỏi sự sụp đổ. Đặc biệt trong lĩnh vực nghệ thuật, nơi cảm xúc và hình ảnh chiếm vai trò trung tâm, đạo đức và nhân cách của nghệ sĩ càng phải được giữ gìn như một phần của tác phẩm mà họ tạo ra. Sự thất vọng không chỉ là cảm xúc mà còn là một lời nhắc nhở nghiêm khắc: không ai có thể đứng ngoài những chuẩn mực tối thiểu của pháp luật và đạo lý, dù họ có tài năng lớn đến đâu.

Chuyên gia xã hội học, TS. Phạm Quỳnh Hương, cũng có quan điểm tương tự. Bà cho rằng một khi người nổi tiếng làm sai, họ phải chịu hình phạt thích đáng. Trường hợp của nhà thiết kế Công Trí cho thấy công chúng đã công nhận tài năng và sự cống hiến của anh, nhưng khi sai phạm, anh phải chịu hình phạt thích đáng. Không thể “giơ cao đánh khẽ”, ngược lại, càng phải xử nghiêm.
TS. Phạm Quỳnh Hương khẳng định rằng khi một người có tài năng, uy tín và sức ảnh hưởng, thì trách nhiệm của người đó càng lớn. Đây cũng là sự cảnh tỉnh cho tất cả nghệ sĩ, người nổi tiếng khác về trách nhiệm xã hội của bản thân. Đối với nghệ sĩ, người nổi tiếng, hình phạt lớn nhất không chỉ đến từ luật pháp mà còn đến từ bản án vô hình – đánh mất niềm tin từ công chúng.
PGS.TS Bùi Hoài Sơn nêu quan điểm rằng với người bình thường, phạm tội đã là sai trái, nhưng với nghệ sĩ – người từng được cả xã hội tin yêu và kỳ vọng, người từng được nâng niu như biểu tượng văn hóa – cú ngã ấy càng sâu hơn, đau hơn. Không có án tù nào dài bằng sự lãng quên, và không có sự trừng phạt nào khắc nghiệt hơn ánh mắt nghi ngờ đến từ chính những khán giả từng đặt niềm tin nơi họ.
Một lần vướng vòng lao lý, sự nghiệp của nghệ sĩ có thể không bao giờ trở lại như trước, dù tài năng vẫn còn, thành tựu quá khứ vẫn lấp lánh. Trong lĩnh vực nghệ thuật, lòng tin của công chúng chính là nguồn sống. Mất đi điều đó, mọi ánh đèn sân khấu đều tắt. Và đó, chính là bản án cay đắng nhất.
PGS.TS Bùi Hoài Sơn mong muốn các nghệ sĩ, đặc biệt là những người trẻ đang dấn thân vào con đường nghệ thuật, hãy sống có trách nhiệm với tài năng của mình, bởi đó là món quà quý giá không phải ai cũng có. Nghệ thuật là ánh sáng, nhưng ánh sáng ấy không miễn dịch với bóng tối. Chỉ có bản lĩnh, đạo đức và sự tỉnh táo mới giúp mỗi người giữ vững mình giữa những cạm bẫy ngọt ngào mà nguy hiểm.
Chuyên gia xã hội Quỳnh Hương cũng nhấn mạnh rằng khi bước chân vào con đường nghệ thuật, người trẻ cần xây dựng được tính kỷ luật ngay từ đầu và luôn phải tự giám sát bản thân để tự ý thức, tránh xa những cám dỗ và lệ thuộc vào chất kích thích, ma túy. Đời nghệ sĩ, người nổi tiếng có thể rất rực rỡ, nhưng chỉ cần một lần sa ngã đủ khiến mọi thứ vụn vỡ. Nếu không thể giữ mình, tất cả những gì họ xây dựng suốt cả đời có thể sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc.
Giữ gìn bản thân cũng chính là giữ gìn niềm tin của công chúng, giữ gìn ánh sáng cho con đường nghệ thuật mà mỗi người đã chọn. Sau mỗi cú ngã của bất kỳ nghệ sĩ, người nổi tiếng nào, những người còn lại sẽ thức tỉnh, cẩn trọng hơn và biết tự đặt ra giới hạn cho chính mình.